CHƯƠNG SÁU
Xin chào các vị đồng tu, xin chào mọi người.
Cảm Ứng Thiên bắt đầu từ câu chánh văn thứ tư: “Toán giảm tắc bần, hào đa phùng ưu hoạn”, đến câu thứ chín: “Toán tận tắc tử” đều nói tỉ mỉ chân tướng sự thật.
Cái gì gọi là “Toán”?
“Toán” là tính toán, cũng chính là chúng ta thường nói “gia giảm thừa dư”. Vận mệnh đương nhiên là có, do nghiệp đời trước đã tạo mà cảm ra được quả báo. Nếu như trong đời này không có đại thiện đại ác, thì đại khái vận mạng của cả đời đích thực là như định số đang lưu chuyển, thông thường người ta gọi là định mạng luận, ngạn ngữ gọi là“nhất sanh giai thị mạng, bán điểm bất do nhân”. Đây chính là không có đại thiện đại ác. Nếu bạn phát tâm hành thiện, thì việc thiện trong định mạng của bạn sẽ thêm lớn. Nếu như bạn tạo ác, thì phước báo đời trước mà bạn đã tạo sẽ bị giảm đi, cho nên ngày ngày đều có gia giảm thừa dư. Chúng ta khởi tâm động niệm lời nói việc làm, mỗi ngày đều có gia giảm thừa dư. Mức độ gia giảm thừa dư không lớn, cho nên vận mạng vẫn sẽ bị người khác tính ra được rất chính xác. Vận mạng cá nhân như vậy, vận mạng gia đình, đoàn thể cũng là như vậy, thậm chí đến Quốc Gia, Thế Giới cũng không ngoại lệ. Bạn xem, trên Thế Giới có rất nhiều nhà dự ngôn nói về kiết hung họa phước của Thế Giới. Đây là nói cái lớn, nó đều có một định số. Không phải Phật Bồ Tát định, cũng không phải Thần Minh định. Ai định vậy? Vận mạng cá nhân là chính mình tạo tác; gia vận là tạo tác của người cả nhà, là cộng nghiệp của người cả nhà; quốc vận là cộng nghiệp của người cả một nước; thế vận là cộng nghiệp của tất cả người ở thế gian. Xem bạn tạo tác cái gì thì liền biết được có quả báo như thế nào. Nhân thiện nhất định được quả thiện, nhân ác nhất định cảm ác báo, đây là chân lý.
Chư Phật Bồ Tát xuất hiện ở thế gian thuần thiện vô ác, vẫn không rời khỏi chân lý của nhân quả. Kinh Pháp Hoa nói: “Nhất thừa nhân quả”, Kinh Hoa Nghiêm nói: “Ngũ châu nhân quả”. Tất cả đều không rời khỏi định luật của nhân quả. Cho nên, Phật Pháp mới nói “vạn pháp giai không, nhân quả bất không”. Nhân quả vì sao bất không? Nhân quả chuyển biến bất không, nhân biến thành quả, quả lại biến thành nhân; nhân quả vĩnh viễn đang tuần hoàn, vĩnh viễn đang luân chuyển, đây gọi là nhân quả bất không. Những nghiệp nhân quả báo, kiết hung, họa phước vĩnh viễn đang tuần hoàn, tiếp nối bất không. Đây là đại đạo lý, là chân tướng sự thật.
Phật dạy chúng ta lìa tướng. Tướng thế gian không thể chấp trước, tướng Phật Pháp cũng không thể chấp trước. Trên Kinh Kim Cang nói rất hay: “Pháp còn nên xả, huống hồ phi pháp”. Cái pháp đó là Phật Pháp. “Pháp còn nên xả”, chính bởi vì Phật Pháp là nhân duyên sanh. Pháp nhân duyên sanh không có tự tánh, ngay thể tức không, không thể có được. Thế pháp, Phật Pháp đều không ngoại lệ, đều không thể chấp trước; phân biệt chấp trước thì sai. Quả nhiên nếu có thể làm đến được không phân biệt, không chấp trước, thì thế pháp cùng Phật Pháp không có gì khác biệt. Những đạo lý này, trong Kinh Điển Đại thừa nói rất nhiều. Chúng ta phải tỉ mỉ mà thể hội, quán sát tất cả hiện tượng, chúng ta mới có thể chân thật có được thọ dụng, phá mê khai ngộ lìa khổ được vui.
Chúng ta quan sát hoàn cảnh lớn của hiện tại, hoàn cảnh sinh hoạt cả Thế Giới đều đang động loạn, sợ nhất là chúng sanh tạo nghiệp. Nghiệp tạo tràn đầy thì quả báo liền hiện tiền. Người xưa nói, người làm ác hiện tại vẫn chưa nhận lấy ác báo, không phải không báo, chỉ là thời giờ chưa đến. Những sự thật này, ngày trước trong lịch sử có ghi chép, đều là viết theo nhân duyên quả báo, những hiện tượng triển hiện ra ngay trước mắt chúng ta. Chúng ta xem người hiện tại họ đang nghĩ gì, họ nói gì, họ làm gì, quả báo tương lai là thiện, là ác; là kiết, là hung; là họa, là phước, chẳng phải đã rõ ràng rồi hay sao? Người trong đời quá khứ tu phước, đến đời này không biết tiếp tục tu phước, mà chỉ chuyên môn tạo ác thì phước của họ dần dần bị giảm đi. Đây chính là “Toán giảm”.
“Bần” là tiền tài bị mất hết.
“Hao” là hao tổn. Hao tổn đến mức nghiêm trọng là nhà tan người mất, thậm chí đến Quốc Gia diệt vong.
“Đa phùng, ưu hoạn”. Hai câu nói này đích thực là nói đến đời sống hiện tại của chính chúng ta. Chúng ta trong đời quá khứ cũng xem là có tu được chút phước báo, đời này tạo ác, ác báo vẫn chưa hiện tiền, vẫn còn phước dư có thể hưởng, phước báo trong đời quá khứ đã tu không nhỏ. Do đây có thể biết, ngay trong đời này của chúng ta, nếu như không làm ác mà còn nỗ lực làm thiện, vậy phước báo ngay đời này của chúng ta chắc chắn là vượt hơn ngay trước mắt rất nhiều.
Những đạo lý này, nếu như không phải là người chân thật tham thấu, bạn nói cho họ nghe, họ sẽ không tin tưởng. Tại vì sao không tin tưởng? Vì họ mê rồi, mê quá sâu. Loại mê hoặc này không phải không có nguyên nhân. Hiện tại những gì họ thấy được, tiếp xúc được, dường như không giống như người xưa đã nói. Lời của người xưa dường như là một loại lý tưởng, không phải sự thật. Những sự thật mà họ thấy được không phải như vậy. Họ tin tưởng những chân tướng sự thật mà họ thấy được. Kỳ thật, họ thấy sai rồi, chúng ta có thể khẳng định là họ thấy sai, tại vì sao có thể nói khẳng định như vậy? Tâm của người xưa là trạng thái tịnh, còn người hiện tại tâm khí bao chao, tâm là động. Giống như mặt nước, mặt nước khi bình lặng thì giống như tấm gương, mọi thứ chiếu vào thấy được rất rõ ràng; nếu như trên nước khởi lên sóng thì đương nhiên không thể thấy được hình ảnh. Từ đạo lý này các vị tỉ mỉ mà tư duy, tâm người thanh tịnh thấy hình ảnh rất rõ ràng, tâm người bao chao nhìn hình ảnh nhất định sẽ thấy sai. Cho nên chúng ta tin tưởng giáo huấn của Phật Bồ Tát, tin tưởng giáo huấn của Cổ Thánh Tiên Hiền. Chúng ta dựa vào cái gì tin tưởng? Tâm của họ thanh tịnh, họ ô nhiễm ít hơn so với chúng ta. Tư tưởng hiện tại của chúng ta là sóng to gió lớn, việc này chúng ta phải rõ ràng. Tâm của chúng ta bị ô nhiễm nghiêm trọng. Một ngày từ sớm đến tối, phải quấy nhân ngã, tham-sân-si-mạn ngày ngày đang thêm lớn, vậy thì chúng ta đối với sự lý của nhân sanh vũ trụ làm sao có thể tường tận? Y theo vọng tưởng, chấp trước của chính mình mà làm việc, có lý nào mà không tạo ác nghiệp?
Ngày nay học Phật, nếu muốn có thành tựu, nếu muốn được chút thọ dụng thì nhất định phải buông xả đi thành kiến của chính mình. Phải thừa nhận thành kiến của chính mình là sai lầm; phải mau hồi đầu, hồi đầu là bờ; y theo giáo huấn của Phật Bồ Tát tu học, làm từ căn bản. Tam Phước của “Quán Kinh” dạy bảo chúng ta, làm từ “hiếu dưỡng phụ mẫu, phụng sự sư trưởng, từ tâm bất sát, tu thập thiện nghiệp”. Cái gì gọi là hiếu, cái gì gọi là dưỡng, không có người biết. Cái gì gọi là phụng sự, cũng không có người biết. Hiện tại mọi người xem thấy những chữ này, tự cho rằng ta đều đã làm được, việc này không thể trách. Họ chính mình đều làm được, làm rất tốt, rất viên mãn, vậy thì họ liền thành Phật Bồ Tát. Hiện tại thế gian này, người tự mình tuyên xưng là Phật gì đó tái lai, Bồ Tát gì đó tái lai. Việc này không thể trách họ. Họ chính mình cho rằng họ thành Phật rồi. Trên Kinh Phật nói với chúng ta, người Trời Tứ Thiền, người Trời Tứ Không cho rằng chính mình thành Phật, thành Bồ Tát rồi. Hiện tại không cần đến Trời Tứ Không, chính ngay hiện tiền họ đã thành Phật, thành Bồ Tát rồi. Ngộ nhận!
“Hiếu”, “Dưỡng”, những chữ này ý nghĩa rất sâu rộng, sâu rộng không có bờ mé. Chúng ta có thể hiểu được bao nhiêu? Bồ Tát Đẳng Giác vẫn còn một phẩm sanh tướng vô minh chưa phá, “hiếu, dưỡng”, hai chữ này vẫn kém khuyết một phần, vẫn chưa viên mãn, đạo lý này ai hiểu? Chứng được quả vị Như Lai là cứu cánh viên mãn, thì “hiếu dưỡng phụ mẫu, phụng sự sư trưởng” mới làm đến được viên mãn. Do đây có thể biết, hiếu dưỡng, phụng sự chân thật làm đến được có lực, bạn liền vào quả vị của Thánh Nhân, mức độ thấp nhất là Bồ Tát Viên Giáo Sơ Tín vị. Lấy tiêu chuẩn này để nói, khi tam giới 88 phẩm kiến hoặc chưa đoạn, Phật nói ra hiếu dưỡng, phụng sự thì bạn không có phần. Cái hiếu dưỡng, phụng sự đó của bạn là pháp thế gian, là việc của sáu cõi luân hồi. Tám mươi tám phẩm kiến hoặc đoạn rồi, hiếu dưỡng phụng sự của bạn mới là tiêu chuẩn mà Phật đã nói. Tiêu chuẩn thấp nhất, chúng ta có thể làm được hay không? Niệm Phật Vãng Sanh Thế Giới Tây Phương Cực Lạc, chân thật Vãng Sanh rồi thì việc hiếu dưỡng, phụng sự của bạn có thể nói làm đến được phân nữa, đây là tiêu chuẩn của Phật. Thế nhưng bạn niệm Phật một lòng cầu sanh Tịnh Độ, có thể chân thật Vãng Sanh Tịnh Độ hay không? Phải thật Vãng Sanh thì mới được, niệm Phật mà không thể Vãng Sanh thì không được.
Tại vì sao không thể Vãng Sanh? Bạn phải suy nghĩ, nhất định phải tìm ra nguyên nhân của không thể Vãng Sanh, đem loại bỏ đi. Đại Sư Trí Giả dạy cho chúng ta phương pháp, chúng ta tỉ mỉ nghĩ tưởng, Phật Bồ Tát thật là từ bi đến tột đỉnh, dùng phương pháp của “ngũ đình tâm quán” để giúp chúng ta làm trợ tu, giúp chúng ta phá trừ “phải quấy nhân ngã”, “tham sân si mạn”, những thứ phiền não này. Phật chân thật có phương pháp tốt, thế nhưng những phương pháp này chúng ta không chịu làm. Nếu như y theo phương pháp này mà làm thì sẽ có hiệu quả, cho dù không thể đoạn ba độc phiền não, nhưng chắc chắn có thể hàng phục được, cũng chính là làm cho phiền não giảm nhẹ đi. Phiền não nhẹ thì trí tuệ thêm lớn. Bạn không chịu chăm chỉ nỗ lực mà tu học, vậy thì không còn cách nào. Chúng ta Vãng Sanh phải đạt đến trình độ nào? Phẩm vị thứ năm là mức độ thấp nhất! Đại Sư Trí Giả thị hiện cho chúng ta, khi Ngài Vãng Sanh, đệ tử hỏi Ngài phẩm vị Vãng Sanh ra sao, Ngài nói là Vãng Sanh phẩm vị thứ năm. Phẩm vị thứ năm là cõi Phàm Thánh Đồng Cư. “Ngũ đình tâm quán”, năm phẩm vị này, thành thật mà nói bao gồm tất cả chúng sanh, mỗi mỗi đều có thể làm đến được. Đại Sư Trí Giả dạy cho chúng ta phương pháp này và cũng chính Ngài làm ra tấm gương điển hình. Thật là từ bi đến tột đỉnh!
Chúng ta bình lặng mà quán sát thế gian này, quán sát hoàn cảnh sinh hoạt của chính mình, ngày nay chúng ta đích thực là “đa phùng, ưu hoạn”. Có mấy người ở thế gian này, thân tâm có được cảm giác an toàn? Sống ở thế gian này không có cảm giác an toàn, bạn nói xem thật đáng thương cở nào, thống khổ cở nào. Đây là sự bất hạnh cho chúng ta sanh vào thế gian này. Thế gian đại loạn, chúng ta có thể đạt được thân tâm an ổn hay không? Được! Chỉ có trong Phật Pháp, trong giáo học của Thánh Hiền, chúng ta có thể đạt được, nhất định phải hiểu rõ những chân tướng sự thật này. Chúng ta biết được chính mình từ đâu đến, biết được chính mình sẽ đi về đâu, biết được vô số nghiệp nhân quả báo của thế gian, thì tâm của chúng ta mới có thể an, gọi là “tâm an, lý đắc”. Đạo lý hiểu tường tận thì tâm liền an, bạn không tường tận thì tâm của bạn làm sao an được? Những sự việc này chúng ta không thể không biết, không thể không rõ ràng, không thể không học tập. Nếu bạn muốn biết, muốn tường tận mà không học tập thì làm sao được? Học còn phải tập; tập là phải thật làm thì bạn mới có thể chân thật thể hội.
Hôm qua chúng ta đã giảng đến “thiên địa hữu tư quá chi thần, y nhân sở phạm khinh trọng, dĩ đoạn nhân toán”. Phía sau nói ra cho chúng ta sáu việc, cũng chính là sáu câu. Mỗi một câu là một sự việc.
“Toán giảm tắc bần hào, đa phùng ưu hoạn”. Hai sự việc này đã giới thiệu qua. Hôm nay chúng ta xem việc thứ ba, “nhân giai ác chi”.
Thứ ba là “nhân giai ác chi”
“Ác” chính là chán ghét, hay nói cách khác, người tạo ác thì người thiện, người quân tử nhất định sẽ xa lánh họ, sẽ không thân cận họ.
Trong “Ngọc Xu Kinh” của Đạo Giáo có nói là giả như có một người không thể tu thiện nghiệp, chắc chắn là có những quỷ thần đến quấy phá họ, khiến cho họ thần hồn điên đảo, thần trí không rõ ràng. Không luận họ có địa vị cao thế nào, có tiền tài nhiều đến thế nào, bạn bình lặng mà quán sát liền thấy được, họ không phải là người bình thường. Vào thời xưa, những Đế Vương hết thời, sắp bị mất nước (chúng ta ở trên lịch sử xem thấy rất nhiều), loại tình hình này tâm thuật bất thiện, hành vi bất lương, thiện thần kiết tinh lìa khỏi họ; ác thần ác quỷ thường hay tìm đến cửa, cho nên hành vi của họ bị người thế gian ghét bỏ. Những việc này đều là sự thật, nhất định không thể đem nó xem thành mê tín.
Thế Giới ngày nay khoa học kỹ thuật tuy tương đối phát triển, nhưng đối với Thiên địa quỷ Thần, những sự lý này vẫn rất là mơ hồ. Khi khoa học kỹ thuật nâng lên cao hơn, phát hiện được tình huống sự thật này, thì chúng ta liền sẽ thay đổi cách nhìn, thay đổi hành vi của chúng ta. Nhưng trước khi khoa học chưa đạt đến trình độ này thì chúng ta phải nên tin tưởng lời của Thánh Hiền. Chư Phật Bồ Tát, Đại Thánh Đại Hiền không lừa gạt chúng ta. Các Ngài giáo hóa chúng sanh là có trí tuệ, có phương tiện khéo léo, tại vì sao phải lừa gạt chúng sanh? Tất cả chúng sanh, nếu như phát hiện Thích Ca Mâu Ni Phật cả đời giảng Kinh nói pháp, trong đó có một câu lừa dối chúng sanh thì trong 49 năm, những gì Ngài đã nói ra, chúng ta có thể hoàn toàn phế bỏ, không tin tưởng Ngài. Vào thời xưa Thánh Nhân, Quân tử thế gian mà còn có thể giữ lấy cả đời không vọng ngữ, huống hồ Phật Bồ Tát, Đại Thánh Đại Hiền. Chúng ta nhất định phải ghi nhớ, nhất định phải tường tận. Chúng ta có thể tin tưởng lời của Thánh Hiền nhân, đây là phước báu của chúng ta; có thể y giáo phụng hành thì chúng ta chắc chắn được đại thiện, đại lợi.
Từ những đạo lý này Cổ Đức dạy bảo chúng ta, các Ngài nói: “Nếu chúng ta gặp phải người ôm lòng oán hận đối với chúng ta, ức hiếp chúng ta, trong tình huống này chúng ta phải nên làm thế nào?” Người rõ lý biết được cách nhẫn nhượng. Chúng ta dùng tâm thiện đối đãi với họ, Thiên Thần chắc chắn bảo hộ chúng ta. Đạo lý này rất sâu, không hiểu rõ đạo lý này chúng ta không chịu làm, còn muốn phản kháng, phản kích. Chúng ta thường nói, người thế gian đồng tình với người yếu. Người thế lực yếu kém luôn là dễ dàng có được sự đồng cảm của đại chúng, Thiên đạo cũng là như vậy. Người giữ tâm lương thiện, không kỳ kèo với người, cho dù bị ức hiếp, bị vũ nhục, bị bức hại, cũng đều có thể nhẫn chịu, vẫn là dùng cái tâm lương thiện để đối đãi với người. Vậy nếu chúng ta bị người hại chết thì sao? Hại chết là phước khí, hại chết thì sanh Thiên, không ở nhân gian để chịu tội. Khi chết Thiên Thần đến đón tiếp, vậy có gì không tốt chứ? Thế nhưng người ức hiếp người, người hại người, Trời cũng sẽ trừng phạt họ.
Người xưa thường nói “thiên tâm nhân thuật”, đây là nói Thiên Thần, thông thường trong Tôn Giáo gọi là “Thượng Đế”. Những Thiên Thần của Thiên Đạo, họ đều có lòng yêu thương, tuyệt đối sẽ không trừng phạt người biết hối cải. Một người làm sai sự việc phải biết hối cải, hối cải liền có thể được Chư Phật Bồ Tát hộ niệm, được Thiên địa quỷ Thần tha thứ, họ không tìm bạn để gây phiền phức. Ngày trước đã làm sai, không hề gì, con người không phải là Thánh Hiền thì làm gì không lỗi? Có lỗi mà có thể thay đổi thì không gì tốt bằng. Thế pháp, Phật Pháp nói tu hành không gì khác hơn chính là cải lỗi. Mỗi ngày chúng ta phản tỉnh kiểm điểm, biết lỗi phải sửa. Biết được lỗi lầm, tôi thường nói, đã nói rất nhiều năm, biết được lỗi lầm chính là khai ngộ, đem lỗi lầm sửa đổi thì gọi là tu hành, phải nỗ lực mà làm, phải thầm lặng mà làm, bạn mới có được Chư Phật hộ niệm, Long Thiên Thiện Thần ủng hộ. Ngày trước Đại Sư Chương Gia dạy tôi: “Phật thị môn trung, hữu cầu tắc ứng”, sự cảm ứng đạo giao bạn liền chứng thực. Không luận chúng ta có được thiên phú, sanh ra thì biết; hoặc ngu si, do nỗ lực cầu học mới biết, sự thành tựu đều là như nhau. Cho nên, chúng ta chính mình phải phấn đấu, phải nỗ lực.
Người thế gian thường nói “công đạo tự tại nhân tâm”, vậy đối với người làm ác, chúng ta hà tất phải tính toán nhiều với họ. Chúng ta không những phải vĩnh viễn gìn giữ tâm niệm từ bi, tâm niệm yêu thương, mà còn phải làm cho nó thêm lớn. Giáo nghĩa nền tảng trong Phật Pháp dạy bảo chúng ta phải đoạn tham-sân-si. Tham-sân-si là ba độc phiền não, ngạo mạn là đại phiền não nhiều đời mang đến, nếu như không đoạn thì chắc chắn không ra khỏi ba cõi, nếu như không đoạn thì niệm Phật Vãng Sanh sẽ bị chướng ngại nghiêm trọng. Điều này chúng ta nhất định phải biết, nhất định phải cảnh giác.
Con người ở thế gian chỉ mấy mươi năm nóng lạnh ngắn ngủi, tại vì sao không làm một người tốt? Những năm gần đây chúng ta đề xướng vận động bốn tốt là Giữ Tâm Tốt, Làm Việc Tốt, Nói Lời Hay, Làm Người Tốt. Làm được bốn điều này thì bạn nhất định được phước báo. Kiết hung họa phước là báo ứng do chính chúng ta tạo tác, không phải người khác mang đến cho chúng ta, chắc chắn là tự làm tự chịu. Làm ác thì có tai, có ương, có họa hại; làm phước thì nhất định có kiết, có thiện, có lợi. Thánh Nhân thế xuất thế gian phân tích cho chúng ta rất nhiều, không nên xem người khác tạo ác dường như là họ được phước, họ trải qua ngày tháng rất tốt. Chúng ta phải nên biết, đó là phước báu lớn mà đời quá khứ họ đã vun bồi. Họ làm ác thì chắc chắn tổn đi phước thọ của họ. Tuy là tổn giảm, nhưng họ vẫn còn dư phước nên họ vẫn đang hưởng phước. Nếu như họ không tạo ác thì phước của họ càng lớn, thọ mạng của họ càng dài. Chúng ta không có thiên nhãn thông, không có túc mạng thông nên không biết được quá khứ của họ.
Người hành thiện hiện tại nhưng đời sống rất cùng khổ, dường như không có được quả báo tốt, đây là nguyên nhân gì? Do đời quá khứ tạo ác quá nhiều, nên đời này họ chịu khổ báo. Đời này họ hành thiện, nên khổ báo của họ đã cải đổi được một ít. Loại gia giảm thừa dư này, mắt phàm phu chúng ta không thấy được. Thế nhưng nếu tỉ mỉ tư duy, tỉ mỉ quán sát, bạn cũng có thể thấy.
Thứ tư là “hình họa tùy chi”.
Phía trước là “nhân giai ác chi”, cái báo này tương đối nhẹ một chút. “Hình họa tùy chi”, cái báo này thì nặng.
“Hình” là hình phạt. Bạn vi phạm pháp luật của Quốc Gia, Quốc Gia có hình phạt đến chế tài bạn.
“Họa” là đại tai đại hung.
“Tùy” là không rời khỏi bạn.
Thái Hư Chân Nhân nói với người, nếu người khác dùng tâm hạnh bất thiện để đối với ta, làm cho ta gặp phải những tai nạn thống khổ, ta phải thừa nhận, hơn nữa, ta còn phải dùng thiện tâm, thiện hạnh để đối với họ. “Phước đức chi khí, hằng sanh ư ngã”. Đây là cơ duyên tốt nhất cho mình tu phước, bồi phước.
Phải biết giữa người và người gặp nhau là một duyên phận. Duyên phận thì có thiện duyên, có ác duyên. Năm xưa tôi giảng Kinh ở giảng đường Quang Minh Hồng Kông. Tôi ở bên đó hai tháng. Giảng đường này là lão Hòa Thượng Thọ Giã xây dựng. Hiện tại lão Hòa Thượng có lẽ đến 90 tuổi rồi, vẫn ở New York. Trên giảng đường có một đôi liễn, tôi ghi nhớ được rất rõ ràng, câu trên nói: “Vợ chồng là duyên, có thiện duyên, có ác duyên, oan oan tương báo”. Câu dưới viết: “Con cái là nợ, có đòi nợ, có trả nợ, không nợ không đến”. Câu đối này đã đem tất cả những việc của nhân sanh nói ra hết, thảy đều nói rõ ràng. Quan hệ giữa người và người chính là bốn chữ “Ân, Oán, Đòi Nợ và Trả Nợ”. Chúng ta hiểu được những đạo lý, những chân tướng sự thật này, thì không luận cùng ở chung với bất cứ người nào, chúng ta đều rất rõ ràng, rất tường tận chính là cái quan hệ như vậy. Nếu như có ân thì hy vọng cái ân này thêm sâu hơn. Nếu như có oán thì oán phải hóa giải. Đây là trí tuệ, là thọ dụng chân thật. Chúng ta thiếu nợ người ta thì hân hoan vui vẻ mà trả cho người. Người khác thiếu ta, ta một mực xóa sạch, không nhớ đến. Bạn thấy, thật là bớt việc. Thường hay giữ cái tâm này, chính là tâm tốt; thường hay làm những việc này, chính là việc tốt.
Do đây có thể biết, thiện phước là chính mình tu, chính mình được thọ dụng; họa phước là do chính mình tạo. Chính mình không chịu tiếp nhận đạo lý này, không chịu tiếp nhận sự thật này, người có ân với ta, nhìn thấy họ có việc nho nhỏ không vừa ý, liền vong ân bội nghĩa; người có oán đối với ta, niệm niệm nhớ nghĩ luôn muốn báo thù; thiếu nợ người ta thì không trả; người ta thiếu nợ mình thì nghĩ hết cách để bức ép. Đây là tạo tội nghiệp. Cái tội nghiệp này nhất định là đọa ở ba đường. Bạn cùng với những oan gia trái chủ này đời đời kiếp kiếp không hề kết thúc. Đây là ngu si, trong Phật Pháp gọi là “kẻ đáng thương”. Chúng ta học Phật học đến chỗ nào vậy? Ngay đến những đạo lý chân tướng sự thật này đều không hiểu rõ, chúng ta làm thế nào tự cầu đa phước? Phước báo không phải Phật Bồ Tát cho chúng ta, không phải Thượng Đế cho chúng ta, cũng không phải Thiên địa quỷ Thần cho chúng ta, mà chính chúng ta phải tạo. Trồng nhân thiện, nhất định được quả thiện; bạn tạo nhân bất thiện, chắc chắn có quả báo bất thiện. Đây là Phật dạy cho chúng ta trong cuộc sống thường ngày, làm thế nào để làm người, làm thế nào đối nhân xử thế tiếp vật.
Trong Kinh Hoa Nghiêm nói, thế gian này là ngũ trược ác thế. Hiện tại có thể nói là trược ác đến cùng tột. “Trược” nghĩa là ô nhiễm. Hiện tại địa cầu bị ô nhiễm nghiêm trọng, đây là việc mà mọi người đều biết. Có rất nhiều người đang nghiên cứu thảo luận làm thế nào phòng bị ô nhiễm; làm thế nào thay đổi hoàn cảnh sinh hoạt, họ nghĩ được cũng không tệ. Thế nhưng sự việc này có thể làm được viên mãn hay không? Khẳng định là không thể! Tại vì sao chúng ta khẳng định họ không thể làm được? Trên Kinh Phật nói rất rõ ràng: “Y báo tùy theo chánh báo chuyển”. Chánh báo là gì vậy? Chánh báo là lòng người. Chánh báo đã bị ô nhiễm rồi, hiện tại rất ít người nhắc đến. Ngày nay chúng ta tư tưởng bị ô nhiễm, kiến giải bị ô nhiễm, đây là tất cả cội gốc của ô nhiễm, mê hoặc điên đảo. Tinh thần của chúng ta bị ô nhiễm đã đến giai đoạn rất nghiêm trọng mà vẫn chưa được mọi người phổ biến phát hiện, vẫn chưa được xã hội xem trọng, đây là điều rất bất hạnh.
Giáo huấn của Phật Đà, giáo huấn của Thánh Nhân, việc lớn thứ nhất chính là dạy chúng ta tu tâm thanh tịnh. Tâm thanh tịnh thì thân liền thanh tịnh. Thân tâm thanh tịnh thì hoàn cảnh đời sống của chúng ta liền thanh tịnh.
Nhiều đồng tu nhìn thấy tôi, đều ngưỡng mộ tôi về sự khỏe mạnh, dường như không nhìn thấy già yếu, họ hỏi tôi do nguyên nhân gì? Không có nguyên nhân. Đời sống của tôi giống y mọi người, trải qua rất đơn giản. Thế nhưng tôi hiểu được một đạo lý là “tâm thanh tịnh thì thân liền thanh tịnh”.
Làm thế nào tu tâm thanh tịnh?
Đọc Kinh, niệm Phật, giảng Kinh. Các vị phải nên biết, đọc Kinh, niệm Phật, giảng Kinh là thân cận Phật Bồ Tát. Ngày ngày thân cận Phật Bồ Tát, một ngày không đọc Kinh, một ngày không niệm Phật, một ngày không giảng Kinh, thì viễn ly với Phật Bồ Tát, Phật tượng cúng ở ngay trước mặt cũng không ích gì. Chúng ta phải tâm tâm tương ứng với Phật Bồ Tát, tinh thần kết hợp lại với nhau mới được chư Phật hộ niệm. Thế gian này danh vọng lợi dưỡng, năm dục sáu trần, “tham-sân-si-mạn”, tự nhiên liền buông xả. Vấn đề là bạn mỗi ngày làm bạn với ai, cùng ở chung với những người nào. Tôi phần lớn thời gian cùng ở chung với Phật Bồ Tát. Các vị đồng tu đều biết, khi Hàn Quán trưởng còn ở đời, tôi cảm khái ân của bà nên dùng một phần thời gian để lo cho bà. Bà ưa thích đi chỗ nào, tôi nhất định phải đưa bà đến nơi đó. Khi đưa bà đi chơi, tôi vẫn là dụng công không gián đoạn, tôi niệm Phật, trên người tôi vẫn mang theo một cuốn Kinh, có rất nhiều đồng tu cùng ở chung với tôi đều biết. Hiện tại Hàn Quán Trưởng Vãng Sanh rồi, toàn bộ tinh thần tôi đều để đọc Kinh, bởi vì tôi còn phải giảng Kinh. Tuy giảng được rất thuần thục, nhưng vẫn phải đọc. Không đọc thì làm sao có thể thâm nhập? Nghĩa Kinh thì không cùng tận, sâu rộng vô tận. Người xưa nói “đọc trăm lần không chán”, đó là nói điển tích thế gian, còn Phật Kinh thì từ sơ phát tâm đến quả địa Như Lai đều đọc không chán, đều đọc không mệt mỏi. Đọc một lần thì có một lần chỗ ngộ, một lần thì có một lần thọ dụng, siêu phàm nhập thánh. Đây là một Pháp Môn, một phương pháp tu học.
Thế gian người nào là có phước nhất?
Người ngày ngày đọc Kinh là có phước; người ngày ngày cùng Phật Bồ Tát trải qua ngày tháng, con người này có phước báu. Phật Bồ Tát đối với mọi người là bình đẳng, tại vì sao chúng ta không thân cận? Phật Bồ Tát trước giờ chưa từng cự tuyệt một người nào, cho dù là người tạo tác tội ác ngũ nghịch, Phật Bồ Tát cũng không trách cứ họ. Chỉ cần họ chịu thân cận Phật Bồ Tát, quay đầu là bờ. Hiểu rõ đạo lý, biết được chân tướng sự thật này thì chúng ta phải nên phấn đấu; phải nên mau quay đầu làm bạn với Phật Bồ Tát; gia nhập vào câu lạc bộ của Phật Bồ Tát. Bạn thấy, việc này thật là tự tại.
Tốt rồi, hôm nay thời gian đã hết, chúng ta chỉ học đến đây.
A Di Đà Phật.
Discussion about this post