Đại Sư dạy:
Trong kinh sách cổ xưa có chép: Ta thấy người khác chết, trong lòng luống xót xa; chẳng phải chỉ xót xa kẻ mất mà xót thương thân mình, vì sẽ đến phiên ta rồi cũng trở về cát bụi. Vậy việc lớn lao nhất của đời người, có phải là thoát vòng sanh tử đó không; đâu có thể nào tạm quên đi trong giây phút?
Khi bịnh nặng, phải buông bỏ tất cả việc nhà cho đến thân tâm của mình, chuyên nhất niệm Phật, một lòng mong cầu vãng sanh Tây Phương. Làm như thế, nếu thọ mạng đã hết, quyết định được vãng sanh. Như thọ mạng chưa dứt, tuy cầu vãng sanh mà trở lại mau lành bịnh, do vì lòng mình chuyên thành, nên có thể diệt trừ được nghiệp ác đời trước. Trái lại, nếu chẳng buông bỏ muôn duyên để siêng năng nhất tâm niệm Phật, thì dù cho thọ mạng đã hết, cũng khó được vãng sanh, vì mình chỉ mong cầu lành bịnh chớ không cầu vãng sanh, nên không do đâu mà về được Cực Lạc. Còn nếu như thọ mạng đã dứt, chẳng những bịnh không được mau thuyên giảm mà trái lại càng tăng thêm vì mình chỉ mong cầu lành bịnh nên trong lòng nảy sinh lo lắng sợ hãi nóng nảy vậy
Discussion about this post